Wenger không phải là một người thích nhìn về quá khứ và ôm ấp những kỷ niệm như nhiều người vẫn nghĩ. Bước vào nhà của ông, bạn sẽ không thấy bất kỳ chiến tích hay vật lưu niệm nào. "Nếu một người xa lạ đến đây, họ không bao giờ nghĩ đấy là chỗ ở của một HLV bóng đá", Wenger nói trước khi bước vào trận chung kết với Chelsea ở Wembley cuối tuần qua.
Bởi vì mọi chiếc huy chương đạt được, Wenger đều dành tặng cho một thành viên trong Ban huấn luyện, những người đã sát cánh cùng ông. Có người vài năm, cũng có người mười mấy năm. Nhưng tất cả đều chia sẻ quan điểm làm việc của ông. Và khi đạt được vinh quang, ông nghĩ về họ trước tiên.
Bảy lần giành FA Cup, nhưng đây có lẽ là một trong những danh hiệu đặc biệt nhất với Wenger. Ảnh: Reuters. |
Wenger không phải là người thích kể lể. Nhưng sau trận chung kết thắng 2-1, ông đã nói: "Tôi đã giành Cup FA nhiều hơn bất kỳ ai, điều mà không một HLV nào làm được kể từ năm một nghìn tám trăm hồi đó. Tôi cũng là người duy nhất vô địch Premier League mà không để thua một vòng nào".
Vì sao ông lại làm như thế? Vì mùa vừa qua, truyền thông gần như đã mở một chiến dịch chống lại ông. Họ dội tin về những biểu ngữ "Wenger Out" trên toàn thế giới. Họ quy kết ông là một người lỗi thời, một kẻ hà tiện, một người bảo thủ. Ai đó đã lên trang từ điển Urban và bổ sung vào đó chữ "Wenger", với hàm nghĩa "ngại ngần chi tiền". Ví dụ: "Tôi muốn mua cho vợ một cái túi da, nhưng tôi Wenger quá".
Wenger gọi toàn bộ chiến dịch ấy là một sự sỉ nhục. Giữa một Premier League biến động không ngừng, với những gương mặt trẻ trung hơn, mới mẻ hơn bên đường piste, Wenger ở tuổi 67 không còn mang lại nhiều cảm hứng và sức hút nữa. Và người ta đã vội viết nên kịch bản "Không còn đất dành cho những người già" như trong bộ phim năm nào của anh em nhà Coen.
*Wenger cùng học trò nhận Cup FA
Thế nhưng Wenger vẫn ở đó, kiên trì với con đường mà mình theo đuổi. Ông không phải là nô lệ của kết quả, ông là nô lệ của cái đẹp. "Tôi luôn bị thu hút bởi những con người không chỉ muốn thắng, mà còn muốn thắng theo một phong cách nhất định", Wenger nói. "Nếu một CĐV thức dậy vào buổi sáng và tự nhủ: 'Ồ, hôm nay Arsenal sẽ ra sân, và mình sẽ có một trải nghiệm tuyệt vời', tôi đã hoàn thành công việc của mình. Còn nếu hôm ấy Arsenal chiến thắng, tôi đã hoàn thành nó một cách xuất sắc".
Phát ngôn ấy đã gói ghém tất cả những gì Wenger gửi gắm vào Arsenal. Đá đẹp là công việc, chiến thắng là phần thưởng. Chúng ta đôi khi mải miết chạy theo phần thưởng, mà quên mất công việc mình đang làm. Arsenal là một ốc đảo ở Premier League, nơi vẫn còn tình người ánh lên giữa những thực dụng và hào nhoáng. Bốn cầu thủ đá chính ở chung kết là Per Mertersacker, Aaron Ramsey, Danny Welbeck, Granit Xhaka. Người thứ nhất lẽ ra đã phải bị bán hồi đầu mùa vì luống tuổi, người thứ hai lẽ ra phải bị bán đi từ nhiều năm trước vì gãy chân, người thứ ba chỉ là tiền đạo số bốn hồi đầu mùa (sau Olivier Giroud, Alexis Sanchez và Lucas Perez), và người thứ tư thì ăn thẻ đỏ nhiều hơn ghi bàn.
Nhưng Wenger chờ đợi tất cả. Ở những con người mà những HLV khác dễ dàng chối bỏ, ông trao cho họ một hy vọng, để sống và vươn lên. Cuối mùa này, ông giới thiệu cho Arsenal một Rob Holding thật đĩnh đạc ở hàng phòng ngự và bảo: "Xin lỗi quý vị vì anh ta không có giá 50 triệu bảng". Trước đó, Wenger cũng giới thiệu với nước Anh một Alex Iwobi đầy hứa hẹn.
Bóng đá với Wenger là một nghệ thuật, và để chạm được đến nó không phải là điều dễ dàng. Ảnh: Reuters. |
Người ta bảo Wenger là kẻ bảo thủ. Nhưng đầu mùa bóng này, Wenger trình làng cách chơi không tiền đạo, với Alexis Sanchez đá như một số 9 ảo, sau lưng là sự hỗ trợ của bộ đôi Mesut Oezil và Theo Walcott. Đến cuối mùa, ông mạng dạn chuyển sang chơi 3-4-3 lần đầu tiên sau hai mươi mấy năm chỉ đá với sơ đồ bốn hậu vệ. Đến Mertersacker cũng phải nói: "Đây là lần đầu tiên tôi chơi trong sơ đồ ba trung vệ. Nhưng HLV đã giúp mọi thứ trông dễ dàng hơn".
Ở chung kết, Chelsea không còn là Chelsea như từng thấy, nhưng Arsenal cũng không còn là Arsenal nữa. Họ áp sát quyết liệt, phòng ngự kiên cường và phản công chết người, với một đội hình tan nát bởi chấn thương. Wenger đã đứng lên, và các học trò của ông đã cùng đứng lên vào một thời điểm mà tất cả đều muốn xô họ xuống hố. Mark Ogden viết trên ESPN trước trận: "Thành công tại Cup FA sẽ chẳng giúp ích gì cho Arsenal".
Sau tất cả vẫn còn rất nhiều CĐV Arsenal yêu mến Wenger. Ảnh: Reuters. |
Wenger không có thói quen lưu giữ huy chương. Nhưng lần này, ông tuyên bố sẽ phá lệ. Đó là tấm huy chương đưa Wenger vào lịch sử Cup FA trên tư cách HLV thành công nhất. Nó đến sau một chiến thắng trước nhà tân vô địch Premier League. Và nó đến vào một thời điểm mà mọi thứ đều chống lại ông. Nhưng như một câu nói của phương Tây: Những gì không giết được bạn sẽ làm bạn mạnh mẽ hơn.
Trên khán đài Wembley cuối tuần trước có ông chủ Stan Kroenke và Chủ tịch Ivan Gazidis. Hai nhân vật lãnh đạo chủ chốt của Arsenal rời khỏi đó mà không trả lời bất kỳ câu hỏi nào của phóng viên. Họ chỉ cần nói chuyện với Wenger vào cuối mùa. Nhưng thực ra trận thắng Chelsea đã thay Wenger nói lên tất cả. Ông đã sẵn sàng cho một chuyến phiêu lưu nữa cùng Arsenal. Ở tuổi 100, ông lão trong tiểu thuyết của Jonas Jonasson còn trèo qua cửa sổ và đi phiêu lưu lần cuối cùng trong đời. Wenger còn chưa thất thập, và những lời chỉ trích, những tấm băng rôn, những chuyến bay kéo theo thông điệp "Wenger Out" có vẻ đã không thể giết chết con người chiến binh, bên trong cái vẻ ngoài khắc khổ ấy.
Hoài Thương