Muộn ba năm và gạt đi những tổn thương từ việc không được chọn kế vị Ferguson, "Người Đặc Biệt" rồi cũng thoả nguyện trở thành HLV trưởng Man Utd.
"Nhưng anh ta (David Moyes) còn chưa có gì", Jose Mourinho hét lên trong điện thoại với người đại diện Jorge Mendes. HLV của Real Madrid khi đó hỏi lại thêm hai, ba lần nữa cho đến khi chắc chắn rằng Alex Ferguson đã chọn David Moyes chứ không phải mình.
Đó là 8/3/2013, ngày Mourinho biết tin ông không được chọn làm người kế vị Ferguson ở Man Utd. Các nhân viên của Gestifute (Công ty môi giới lớn nhất thế giới bóng đá do Jorge Mendes làm Chủ tịch) đã truyền tai nhau rằng Mourinho đã khóc, như một đứa trẻ qua điện thoại. Người đàn ông khiến nhiều người trong công ty này phải kính sợ đã gần như ngã quỵ trong ngày hôm đó.
Mourinho rời Real Madrid cuối mùa giải đó và trở về Chelsea, trước khi bị sa thải sau chuỗi thành tích tồi tệ và bí ẩn đầu mùa 2015-2016.
Mourinho được đánh giá là giải pháp thích hợp nhất cho Man Utd lúc này. |
Ngày 27/5/2016, Man Utd và Mourinho ký lên bản hợp đồng có thời hạn ba năm. Một cuộc hôn phối muộn ba năm, đủ để người đàn ông Bồ Đào Nha lau khô giọt nước mắt ngày nào, và dồn hết tâm huyết cho mối tình muộn với người phụ nữ mà ông hằng ước ao được se duyên từ rất lâu rồi. "Đây là đội bóng nổi tiếng và được cả thế giới ngưỡng mộ. Nói về CLB này là nói về một điều huyền bí và lãng mạn", Mourinho phát biểu như thế trong buổi ra mắt truyền thông Anh. Những câu nói thể hiện một niềm si mê tuyệt đối dành cho người tình này. Thành công hay thất bại còn là dấu chấm hỏi, nhưng điều mà người hâm mộ Man Utd có thể hoàn toàn yên tâm là Mourinho sẽ tận hiến để “người tình” của ông được hạnh phúc.
Mourinho bị cái ma lực của việc cầm quân tại Old Trafford quyến rũ. Cái cách ông rơi nước mắt khi biết Ferguson đã chọn Moyes cho thấy hai điểm. Đầu tiên là sự tổn thương, một cảm giác đau khổ khi biết ông đã thua một gã kém ông về mọi mặt. Nhưng cái thứ hai mới là cái chân giá trị của Mourinho: thích chinh phục và yêu những áp lực. Chiếc ghế mà Ferguson để lại vĩ đại đấy, nhưng lại quá nhiều sức ép kinh khủng. Đã có rất nhiều phân tích, kiến giải vì sao Man Utd sa sút đến tệ hại sau khi Ferguson ra đi, một trong đó là vì cái bóng của ông quá lớn. Vậy mà, Mourinho lại khát khao ngồi lên chiếc ghế này, để được thoả khát khao chinh phục và để tỏa sáng. Trước ông, chỉ có một người dũng cảm khác là dám công khai mong muốn thay thế Ferguson ở Old Trafford. Người ấy là “Gã đầu bạc” khét tiếng của bóng đá Italy: Marcelo Lippi.
Áp lực dành cho Mourinho lúc này không còn quá nhiều. Ông chỉ cần làm tốt hơn David Moys và Louis van Gaal là đủ làm hài lòng CĐV Man Utd. |
Man Utd đã chọn David Moyes theo đúng tôn chỉ năm xưa họ lựa chọn Ferguson - một người Scotland có thói quen xây dựng triều đại lâu dài, không phải là người coi các đội bóng chỉ là bến đỗ chinh phục. Nhưng họ có vẻ vô tình quên mất ở một điểm quan trọng: đấy là năm 2013 chứ không phải năm 1986. Man Utd năm 2013 đang sống với những chiến thắng chói lọi, không phải là Man Utd khủng hoảng năm 1986. Bóng đá của năm 2013 khác với 1986, Man Utd giờ còn hơn cả một đội bóng, đó là một thương hiệu toàn cầu. Bởi vậy, Man Utd của hôm nay đơn giản là không thể chờ đợi. Khi Ferguson ra đi, và Moyes rồi Van Gaal thay nhau thất bại, Man Utd hiểu rằng khi không thể tìm được một nhà quản trị thiên tài như Sir Alex, họ phải chấp nhận cuộc phiêu lưu với một kẻ chinh phục.
Tuy nhiên, cũng cần nói rằng Mourinho rất may mắn khi đến với Man Utd lúc này. Chính ba năm quen với thất bại đã giúp người Manchester bao dung hơn. Moyes hay Van Gaal đã chiến đấu trong cái bóng so sánh với người tiền nhiệm Ferguson. Nhưng với Mourinho, ông trước mắt chỉ cần làm tốt hơn Moyes và Van Gaal mà thôi. Người Manchester cần những chiến thắng ngay lập tức, điều mà Mourinho có thể đảm bảo được. Chưa kể, Man Utd cũng đã hiểu ra, họ không thể mua cầu thủ ngôi sao, nếu người ngồi ghế HLV không phải là sao số.
Một khởi đầu mới đang hứa hẹn được mở ra đối với Man Utd. |
Mourinho là người yêu các chiến thắng. Nếu ở mức độ vừa phải, khát vọng này sẽ đem về các chiến công, nhưng khi lên đến mức độ ám ảnh, nó sẽ dẫn lối đến những hành động quá lố và dễ gây phản ứng khó chịu. Cũng như ban đầu tính cách Mourinho, tài năng và sức sống của ông toát ra khiến tất cả cảm phục đi theo. Nhưng khi ông đã để cho chiến thắng điều khiển mình, đấy là lúc ông bị phản bội. Thế giới bóng đá chuyên nghiệp, với áp lực, tiền bạc và những chiến quả, đã kéo Mourinho ra khỏi con đường ban đầu, con đường mà khi đặt bước chân đầu tiên ông chỉ đặt ra câu hỏi "Mình có thích bóng đá không?".
Trong sáu tháng nghỉ ngơi sau sự cố với nữ bác sĩ Eva Carneiro và chuyện lộn xộn ở Chelsea, Mourinho có thể yên bình mà ngẫm lại, bóng đá đem về cho ông sự hứng khởi và những điều bổ ích, hơn là những cuộc chơi mà ông đâm đầu vào đó để làm đau đối thủ - nhưng cũng gây tổn thương chính mình. Nếu Man Utd có được một Mourinho thâm trầm nhất, thì đấy sẽ là thành công của cả hai bên. Còn ngược lại, mọi thứ sẽ đẩy người đàn ông ấy bước lên con thuyền mang tên lãng quên.
Dũng Phan